Luân Tâm

57. đã rừng đã mây


Gửi người một chút hương xưa
Nắng đi bỏ lại thương trưa nhớ chiều
Cành nghiêng bóng xế quạnh hiu
Tre già măng trẻ ít nhiều ngẩn ngơ
Gió chưa lạnh đã hững hờ
Hay là cũng chỉ tình cờ quay lưng
Đường sầu gót tủi rưng rưng
Màu hoa kỷ niệm đã rừng đã mây
Ôm tóc ngắn níu vai gầy
Chân xưa mòn đá, tay nay rêu tàn
Không dám khóc không dám than
Sợ khơi bếp lạnh tro tàn khổ thêm
Ngày khô đêm héo gọi tên
Nghe hoa xuân rụng đầy thềm chiêm bao
Hẹn kiếp trước? Chờ kiếp sau?
Hay là không có kiếp nào đỡ hơn
Đòi nợ áo? trả nợ cơm
Nợ tình nợ nghĩa nợ cơn mưa rào
Nợ sông sâu nợ núi cao
Nợ cây khế ngọt nợ ao nước phèn
Nợ lửa than nợ lò quen
Còn bao nhiêu nợ dầu đèn tính sao
Nợ nghìn xưa nợ nghìn sau
Nợ nơi kỳ ngộ thơm màu áo tiên
Nợ cựa quậy nợ nằm im
Bên hồ hư ảo bóng tìm đường tu
Tan theo gió cát ngục tù
Người không hay có… Ta như... cũng đành...
Luân Tâm

 
MD 01/04/06

Được bạn: vdn 25.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "57. đã rừng đã mây"